Lần đầu tiên được mang cái đuôi “manager” năm 25 tuổi, tôi đã hành xử thế này khi nói chuyện với nhân viên “Tôi là sếp chị, tại sao chị không nói chuyện với tôi trước?” …
Và vài năm sau, khi ở Úc, năm 32 tuổi, thì 1 anh chàng người Úc, là Assistant Manager lúc bấy giờ, lại bảo tôi rằng “I am your boss, you need to follow what I talk and request you to do?” (dịch là: tui là sếp của bà, bà làm ơn nghe theo và làm những gì tôi yêu cầu). Rõ ràng ngày ấy, nhân viên đã rất “nể” 1 manager trẻ tuổi, thấy cái uy quyền tuổi trẻ trong tôi. Cũng ngày ấy, tôi rất sợ rất lo kiểu “phân biệt” của khác biệt văn hóa, của nơi xứ người, nên luôn tỏ ra phải nể trọng quản lý …
Sau 2 lần trải nghiệm vừa làm sếp, vừa là lính, câu hỏi tự đặt ra trong tôi “Should leaders be loved or feared?” – một leader thì nên tỏ ra để được yêu thương hay tỏ ra vẻ uy nghiêm đáng nể?
Thú thật, để một tổ chức vận hành tốt, những người đứng đầu cần có cái “uy”, điều này ở một mức độ nào đó có thể là một động lực thúc đẩy tính tự giác và kỷ luật của nhân sự. Thế nhưng khi nhân sự không yêu mến leader của mình, sự tự giác và kỷ luật chỉ là bề mặt của một “tảng băng” chống đối. Mọi người có thấy giống tôi không?
Theo bạn, “Are you better off being loved or feared as a leader?”